15/9/17

996. CÓ NGỌN GIÓ ĐÃ THỔI QUA ĐÂY

Mộc Nhân 


1.
có ngọn gió đã thổi qua đây
nơi người con gái ngồi bên bến sông
khi phù sa đã kiệt
bờ đã xói
mùa đã úa
em chải rơi vài ngọn tóc
bóng lùa trên mặt nước
thành những con sóng vỗ vào tim
khiến ngày thành một giấc mơ phồn thực
trong tiếng dế ri ri từ chân cỏ im lìm.

2.
có ngọn gió đã thổi qua đây
nơi một thiếu phụ ngồi nghe khúc biến tấu của lá
bất chợt xôn xao hoài niệm chắp vá            
gặp nhau ngẫu nhĩ
ra đi ngẫu nhiên
trở về ngẫu hợp
những con đường kí ức ngả màu
gió quên mặt cố nhân
đã trắng sợi tóc mai
đã chân chim đuôi mắt
đã bâng khuâng nỗi niềm
thả nỗi buồn lên trời
cho tan đi như sương
thả nhớ mong xuống cỏ
cho quên giấc mơ lá nõn
thả cõi người vào đất
cho cuộn dòng xoáy nhân gian

3.
có ngọn gió đã thổi qua đây
nơi người đàn bà hát ru con trong đêm
câu ầu ơ thăng trầm
lễnh loãng nỗi buồn
trong ánh đèn chập choạng 
nghe vẳng tiếng ru “chiều chiều ra đứng ngõ sau”
mà khắc khoải phận người giấu trong tóc rối
nhớ chiếc áo bỏ quên trên cành hoa sen
mà chao chênh đường về
lếch thếch tay bồng tay bế
giữ không nổi những ngày đam mê

4.
có ngọn gió đã thổi qua đây
em có hay
những ngọn gió đánh thức chiếc lá trên cành
làm đời thay sắc áo
giữa màn sương huyền ảo
có cánh chim rũ bụi thời gian
bay ngược hướng mùa xuân
về phía dòng sông có mưa mùa thành lũ
trôi phăng nỗi nhớ
bùn non khỏa lấp khúc sầu
chuyện đời luôn thế
hạnh phúc xám màu rêu bám đá
dòng vẫn trôi đẩy mùa nước cũ.

5.
có ngọn gió đã thổi qua đây
mang theo lời mặc khải
nơi hôm qua là đầu mút vói tay chạm cái chết
hôm nay từng khuôn mặt niệm tình
dưới gốc đại thụ những linh hồn bình an bên ngọn lửa
vết thương đã thôi rỉ máu
dù chân còn khập khễnh như con thú bị thương
dù môi còn tím tái như nghìn trùng
dù ngoài kia đêm dài và trăng đã khuyết
vẫn có ngọn gió đã thổi qua đây
thổi từ ngàn xưa nguyên thủy
từ rừng rú tịch mạc hoang vu
từ thời gian luân hoàn
đến ngày mai tận thế
mang theo mơ ước em của giọt mật giấu trong nhụy hoa.

Không có nhận xét nào: